Thế giới này có đặc điểm kì lạ là không phân biệt nam nữ, nói đúng hơn là chỉ phân biệt như tập tính của thú vật, gồm "đực" và "cái". Thoạt nhìn qua thì họ không có gì khác nhau lắm, đều mang hình thể của đàn ồn, chỉ khác biệt nhau ở điểm duy nhất là
Video TikTok từ Đồ ngâm rượu bác Mạnh (@do_ngam_ruou_bac_manh): "Zoài oai sao "người ngủ mà củ còn thức thế ta" 🙂 Đây là loại nấm khiến 1 người khoẻ, 2 người vui hàng xóm ghen tị đây 🙂 Nấm này năm nào em cũng vác từ bản xuống thủ đô phục vụ cô bác NGÂM RỊU, rịu thơm nhon lắm ak!
Sự chênh lệch này quả thật giống như người lớn và đứa trẻ a a a! Khi Lạc Nhĩ chuyển sang Lý Mộ Tư, vẻ mặt hung dữ lập tức nhu hòa, hắn dương dương rễ cỏ và lá cây trong tay, lộ ra một nụ cười: "Há, xin chào, tôi tên là Lạc Nhĩ, là bác sĩ trong bộ lạc. A, đừng khẩn trương, tất cả mọi người không phải người xấu."
Khi phụ nữ xuyên đến thế giới thú nam; Chương 18; Khi phụ nữ xuyên đến thế giới thú nam Chương 18. Chương trước Chương tiếp. Lý Mộ Tư bị ném trên đệm da lông, từ dưới mà lên, cái thứ khổng lồ dữ tợn của Ma Da lập tức không chút khách khí xông vào tầm mắt của
Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam - (Chương 87) - Tác giả Tư Đồ Yêu Yêu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
. Truyện Sau Khi Xuyên Thành Sao Hot, Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Trở Thành Fanboy Của Tôi của tác giả Dịch Diệp Tử kể về Lộ Thiên Tinh không ngờ mình lại xuyên thư, nhưng lại thành nạn nhân của trào lưu xuyên thành vai phụ, vai phản diện, chính cậu cũng trở thành nhân vật pháo hôi xui phận là bạch nguyệt quang, một khi gặp phải nữ chính là có tin đồn tình ái truyền ra, mà giá trị của hắn cũng chỉ tới đó, ép khô hết thì cho cậu gặp tai nạn giao thông rồi thăng Thiên Tinh tỏ vẻ, có gì khó, thế là cậu nhanh chóng đi trước một bước, tham gia một gameshow hẹn hò!Lộ Thiên Tinh "Lớn tuổi không ai bầu bạn, yêu cầu nam, cùng trong giới giải trí, nhan sắc là yếu tố quan trọng, cảm ơn."Fans "???"Tin tức vừa ra, liền có người kết luận Lộ Thiên Tinh chắc muốn nghỉ hưu sớm, ngại fan quá trên thực tế......"A a a Tinh Tinh cố lên!! Nam thần này được này!! Duyệt hắn!""Không, nếu nói soái khí thì chỉ có anh nhà tui mới hợp với anh nhà mấy người!!""Rõ ràng Tinh Tinh ban đầu chỉ chơi với idol của tui, lũ yêu tinh các người thế mà dám dụ dỗ Tinh Tinh, khóc.""Gửi huyết thư, quỳ cầu Tinh Tinh mở hậu cung!!""......+10086!"Lộ Thiên Tinh "Thôi tôi vẫn là đi tìm fan nào đó cùng nhau sinh hoạt bình lặng thôi."Nam chính & phản diện "Tôi!!Fan cuồng này! Chọn tôi này!"
Bạch tuộc khổng lồ to như cái núi nhỏ gấp gáp loạn quơ múa vô số xúc tua, nhưng rất nhanh, nó đang hoang mang sợ hãi liền trấn định lại, dùng xúc tua khổng lồ của nó vô cùng dịu dàng nâng giống cái đang hôn mê lên, thận trọng giấu dưới thân thể của mình, sau đó, rất nhiều xúc tua cùng nhau đạp một cái. . . . . . Bạch tuộc màu đen mạnh như tảng đá ra sức trồi lên mặt nước! Mặt nước rào một tiếng vỡ ra, Bảo La dịu dàng nhấc cao giống cái hôn mê, nhanh chóng bơi về bên bờ cái đầm đen. Bên kia, đã có mấy người thú của bộ lạc Mộ Sắc phát hiện không đúng nên đang chạy tới đây. Bọn họ có móng vuốt sắc bén, có hàm răng bén nhọn, thân thể mềm mại của hắn vừa nổi trên mặt nước thì hoàn toàn không phải đối thủ của những người thú này, ở trên đường từ bộ tộc xa xôi phía nam chạy đến đây, hắn đã vô số lần im lặng bi thương với những vết thương này. Thân thể Bảo La quá khổng lồ, lúc đến chỗ nước cạn cũng đã hành động khó khăn, càng không cần nói đến lên bờ. Mất đi sức nổi của nước, sức nặng từ thân thể hắn cũng làm hắn khó thở. Nhưng hắn vẫn gian nan ngọa nguậy thân thể nặng nề mềm mại, nhẹ nhàng đặt Lý Mộ Tư đang hôn mê bên bờ. Xúc tua của hắn dịu dàng quấn lên hông của Lý Mộ Tư, hơi dùng sức đè ép, khóe miệng Lý Mộ Tư lập tức chảy ra không ít nước. Sau lưng vang lên tiếng gầm thét của dã thú, Bảo La biết đây là thanh âm của con Tuyết Mao Hống kia, cuồng nộ, hung tàn, thân thể to lớn của hắn không khỏi sợ run lên —— làm cho hắn có vẻ đáng thương cực kỳ. Nhưng hắn không có chạy trốn, vẫn thận trọng cạy ra hàm răng khép chặt của Lý Mộ Tư, đẩy xúc tua mảnh khảnh của hắn vào trong miệng Lý Mộ Tư. Giác hút nhỏ nhất trên xúc tua dùng sức hút, nước đầm còn sót lại trong bụng Lý Mộ Tư liền bị hút ra ngoài. Lại có cả một con cá nhỏ? Bảo La vừa kinh ngạc vừa áy náy vặn vẹo uốn éo thân thể, lặng lẽ giấu con cá trên xúc tua đi. Các người thú từ bộ lạc chạy đến bên này đã nhận ra thân phận Đọa Lạc Giả của Bảo La, cùng nhau gầm lên giận dữ, cặp mắt đỏ lên tháo ra váy da thú bên hông hóa thành hình thú phong phú. Khi váy da và "chim to" cùng bay đến, Bảo La bị hoảng sợ run rẩy, xoẹt một tiếng thu hồi xúc tua ngọa nguậy thân thể to lớn bỏ chạy về phía đầm nước. Nhưng bây giờ hắn quá lớn, quá nặng, còn chưa kịp chìm vào đáy nước, Ma Da đã kéo thân thể bị thương đánh về phía hắn, răng nhọn khảm sâu vào trong một cái xúc tua của hắn. Ô ô —— Bảo La phát ra tiếng kêu thảm thiết quái dị, thân thể khổng lồ lại khó coi không ngừng co quắp. Bùm! Một người thú sống dưới nước, toàn thân mặc giáp, có đuôi rất dài đã nắm lấy cơ hội nhảy vào trong nước, tứ chi tráng kiện nhanh chóng vẩy nước tựa như mái chèo lướt sóng, vọt tới chỗ Bảo La và Ma Da đang đánh nhau. Bảo La lại kêu thảm hai tiếng ô ô, chỉ có thể bứt đứt một cái xúc tua lần nữa, vô cùng khổ sở lẻn xuống nước sâu. Đây đã là xúc tua thứ tư hắn bỏ lỡ trong đoạn đường chạy trốn này —— Bảo La vừa trốn vừa khổ sở nghĩ. Ngộ nhỡ về sau hoá thành hình người cũng gảy tay thiếu chân thì sao đây? Lúc khổ sở, Bảo La lại len lén tràn đầy chờ mong. Ở một khắc cuối cùng lặn xuống nước, hắn len lén liếc mắt nhìn giống cái còn chưa tỉnh lại, nhỏ giọng nói một câu thật xin lỗi ở trong lòng. Lý Mộ Tư hôn mê suốt cả một ngày mới tỉnh lại, Lạc Nhĩ vẫy tay ô ô a a miêu tả tình huống chiến đấu ngày đó với cô, quả thật tựa như cô bị kéo ra từ trong kẽ răng của quái thú. Đây là lần đầu tiên Lý Mộ Tư nghe được về Đọa Lạc Giả, cô nhìn thấy Lạc Nhĩ sợ hãi và chán ghét miêu tả quần thể đặc biệt đó, giống như bọn họ căn bản không phải đồng loại của hắn. Lý Mộ Tư ngụy trang vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời cũng sinh ra đồng tình thật sâu với quần thể đó —— cái loại khổ sở bồi hồi giữa người và thú đó, cái loại khổ sở bị chính đồng bạn, người thân trước kia của mình chán ghét và đuổi giết, chỉ suy nghĩ một chút, cô đã cảm thấy mình sẽ yếu ớt đến mức mất đi dũng khí sống tiếp. Lần đầu tiên Lý Mộ Tư cảm thấy mình xuyên đến thế giới lạ vẫn còn may mắn, ít nhất cô còn sống an toàn, được những người xa lạ này tiếp nhận hơn nữa yêu thích —— bọn họ thậm chí nguyện ý tàn sát đồng loại trước kia vì cô. Nghĩ lại nghĩ, liền có cảm giác hạnh phúc và áy náy khổng lồ thay thế cảm giác đồng tình và bi quan lúc đầu. Có lẽ là đột nhiên xuyên qua đến thế giới xa lạ sợ hãi, có lẽ là bị kinh sợ, Lý Mộ Tư đã bị bệnh nặng một trận, cả người nóng lên, đầu hôn mê, nằm mơ thì không ngừng thét chói tai và khóc thút thít, giống như muốn ohát tiết hết tất cả cá ctâm tình đã tích góp được từng chút ra ngoài. Trong hoảng hốt, có người ôm cô, thân thể nóng bỏng cứng rắn khiến cho cô càng khóc rống dữ hơn. Cô nhớ hình như mình đã há miệng cắn, rốt cuộc lại chỉ rơi vào kết quả răng ê quai hàm đau, uất ức khóc rống tựa như khi còn bé. Cuối cùng, có thân thể lạnh lẽo lén lén lút lút thận trọng lại gần gần cô, thứ gì đó ướt nhẹp lại lạnh băng liếm khắp toàn thân nóng bỏng của cô, cô mới hơi dễ chịu hơn một chút, khóc sụt sùi ôm thứ lạnh lẽo này chìm vào giấc mộng. Một khắc cuối cùng trong mộng, bên tai hình như nghe được tiếng mưa rơi lách tách. Mùa mưa đến. Trên đại lục này mùa mưa là mùa tràn đầy sức sống, nhưng cũng nguy hiểm. Lúc đầu sẽ có mấy ngày mưa rơi đứt quãng, sau đó, mưa to điên cuồng trút xuống như đâm lên tới trời, kéo dài suốt cả mùa. Sau đó, địa hình toàn bộ đại lục cũng sẽ xảy ra thay đổi không tưởng được. Bình nguyên bị dìm ngập, rừng rậm bị dìm ngập, nước sông đổi đường, phá hủy bộ lạc và sào huyệt của con mồi. Không ít bộ lạc bị buộc di chuyển, thậm chí sau mùa mưa trở lại sẽ không tìm được địa chỉ ban đầu nữa. Nhưng đồng thời, mùa mưa cũng là mùa sinh sôi nẩy nở. Trên đại lục này tỷ số sinh sôi nẩy nở của giống cái cũng không phải cao, nhưng khi mùa mưa, một loại quả màu đỏ được đặt tên là thai quả lớn chừng ngón cái lại có thể cải thiện tình trạng đó rất nhiều. Thai quả sinh trưởng ở trên những phiến lá nhỏ giống lục bình, thích nước chảy, cho nên chỉ có mùa mưa mới có thể sinh trưởng nhiều, phiêu lưu theo nước. Thai quả chín rồi có vị rất ngon, trong ngọt có chua, khiến các loại cá tôm và dã thú dưới nước giành nhau, cho nên luôn là cung không đủ cầu, khiến người thú của các bộ lạc tranh nhau bể đầu. Mà một khi các người thú cố gắng cày cấy vào mùa mưa để được hồi báo, thì đứa bé của bọn họ sẽ vừa vặn sanh ra vào khi xuân hạ giao nhau năm sau, thức ăn phong phú, khí hậu tốt đẹp, không phải là thời điểm để vợ con đầu giường lò sưởi ấm áp sao? Cho nên, dù là mùa mưa sẽ gặp khó khăn, các người thú vẫn gào khóc kêu đỏ mắt mong đợi mùa này đến. Lý Mộ Tư hỗn loạn tỉnh lại liền bị tình trạng kỳ lạ làm sợ hết hồn —— cô thật vất vả mới tháo ra cái đuôi rắn tráng kiện dây dưa ở trên người cô, lại đẩy gương đầu mang vẻ mặt ngọt ngào đang ghé sát cổ cô ra, cũng không kịp ngẫm nghĩ sao lòng cảnh giác của người thú như đối phương lại kém vậy, rồi yếu đuối lảo đảo kéo cửa ra chuẩn bị tìm chỗ tiểu tiện, kết quả. . . . Kết quả cô vừa mở cửa, vừa đưa tay kẹp vạt áo, kẹp hai chân lại vì quá mót, chuẩn bị chạy ra ngoài, thì mấy người đàn ông mạnh mẽ đã sớm đợi ở chỗ đó cùng nhau lộ ra nụ cười mong đợi với cô, sau đó. . . . . . Sau đó! Bọn ghê tởm này lại đồng loạt hành động, lật váy da thú lên trước mặt cô, nắm thứ to lớn của bọn họ, chà thật nhanh! Chà. . . . Tuốt ống! Đây là tuốt ống rõ rành rành! Lý Mộ Tư mắc tiểu nhưng lại bị dọa đến mức tịt ngòi, trong nháy mắt đầu hết hôn mê, chân hết mềm nhũn, một chút bệnh cảm còn dư lại cũng theo mồ hôi lạnh từ trên trán chảy hết ra ngoài. Thật may cô còn nhớ rõ đây là phương thức các người thú tìm phối ngẫu, mới không che mặt thét chói tai —— dĩ. . . . Dĩ nhiên, cô mới sẽ không phủ nhận, những giọt nước mưa lăn xuống từ vòm ngực cường tráng của những người đàn ông mạnh mẽ khiến. . . . khiến cho cô cảm thấy rất hấp dẫn cũng là một trong những nguyên nhân! Cô. . . . Cô cũng không phải là đồ dối trá! Hình ảnh khêu gợi vậy, các cô gái ở thế giới của cô làm sao có thể thấy được, cho. . . Cho nên cô trợn mắt hốc mồm không cẩn thận nhìn một chút cũng là có nguyên nhân mà? Nhưng. . . . Nhưng, a a a. . . . trời ơi, cho dù là Hàn Quốc cũng không có hào phòng đến mức này! Chà thì chà đi, ngàn vạn đừng bắn vào cô! Cô chính là một người thuần khiết, không tin thì nhìn gương mặt thuần khiết của cô xem ~o~ Cho nên, sau khi Lý Mộ Tư có gương mặt thuần khiết kiên định cự tuyệt yêu cầu mời gọi tà ác của các người thú, thì chuyện thứ nhất cô làm chính là lăn một vòng về phòng, lay tỉnh Tư Nạp Khắc đang ngáy ngủ, học tập mấy chữ đơn giản với hắn. Sau đó, cô đặt một cái bảng hiệu lớn ở trước cái nhà gỗ đang ở tạm nơi đây cấm tuốt ống, người vi phạm sẽ bị tịch thu công cụ gây án! Nhìn hai bên một chút, tin chắc mặc dù là lần đầu tiên mình viết loại chữ hơi kỳ quái này, nhưng sau khi xác thực không có viết sai, Lý Mộ Tư mới thở phào nhẹ nhõm chạy ra sau lưng nhà tiểu tiện —— lúc này cô cũng không dám chạy xa, bởi vì cô không có treo trên cổ mình một tấm bảng giống thế. Nhưng vì. . . . Vì sao cô mới vừa xuỵt xuỵt xong, kéo váy da thú lên quay đầu lại, liền nhìn thấy con rắn khốn khiếp kia đang dùng hai mắt sáng trong suốt nhìn cô? "Mộ Tư, cái gì là công cụ gây án?" Hình như cảm thấy Lý Mộ Tư thích cái đuôi lạnh lẽo của hắn, Tư Nạp Khắc dùng bộ dạng nửa người nửa rắn uốn éo tương đối mê người. Lý Mộ Tư ". . . . . ." Che mặt nghiêng đầu. Sau lưng chợt truyền đến thanh âm cắn răng nghiến lợi của Ma Da "Chính là cái thứ biểu diễn ngẩng lên thật cao của cậu! Ngu ngốc! Còn dám giương cao vậy liền cắt đứt của cậu!" Lý Mộ Tư ". . . . . ." —— cô đã bị đối thoại hào phóng như thế làm chấn động ngây người.
Dù là ông già thỏ, Mễ La rốt cuộc vẫn là người thú giống đực, hắn rất nhanh ngửi được cái mùi kỳ dị, mặt kinh ngạc nhìn chăm chú vào Lý Mộ Tư. Nhưng sau một khắc, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, vì nghĩ tới mùi này có thể mang tới nguy bắt lấy cổ tay Lý Mộ Tư "Chúng ta mau trở lại huyệt động đi!"Đột nhiên nhớ tới hình dáng đáng thương leo lên leo xuống trên thạch bích cao chót vót của Lý Mộ Tư, Mễ La dậm chân một cái, quay người vượt qua ẵm Lý Mộ Tư bỏ chạy, cư nhiên có thể nhẹ nhàng nhảy trên ngọn dốc nghiêng 45 độ này, lại còn bước đi như Mộ Tư ngẩn ngơ, còn chưa hồi hồn từ cái ôm công chúa, chỉ cảm thấy có thứ ẩm ướt nhớp nhúa đang theo bắp đùi của cô chảy ra ngoài, bị động tác bế lên đột nhiên sửa lại phương hướng, lại. . . . Lại chảy trở về mông, sau đó treo và treo, hợp thành một vũng, cuối cùng. . . . . Cuối cùng có lẽ là chảy xuống theo lồng ngực hiện đầy dấu vết hồng hồng tím tím của Mễ là "bà dì" như Lý Mộ Tư, nghĩ đến tình cảnh này, gương mặt cũng không khỏi cháy sạch đỏ bừng, vội vàng đưa một tay che cái mông, rụt cổ híp mắt, chôn ở trong ngực thiếu niên đẹp trai giả bộ chim bầu trời chợt vang lên một tiếng chim hót dài mà sắc bén, động tác chạy ra của Mễ La cứng đờ, thiếu chút nữa lảo đảo một cái. Hắn và Lý Mộ Tư đang kinh hoảng đồng thời nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một con ác điểu lông xám khổng lồ ré dài từ phía trên giương cánh mà đến, tiếng kêu này vừa mới vang lên, vĩ âm vẫn còn quanh quẩn ở không trung, bóng dáng màu xám khổng lồ đã gần đến ngay trước mắt."Là Tật Chuẩn! Còn là Đọa Lạc Giả. . . . . ." chân Mễ La bắt đầu run rẩy thỏ bọn họ sợ nhất là ác điểu, đây là thiên địch, quả thật tựa như một cây búa to, gõ cho mắt hắn nổ đom đóm đầu choáng não đau, nếu như không phải hắn còn nhớ rõ trong ngực đang ôm Lý Mộ Tư, chỉ sợ đã lại ôm đầu ngồi chồm hổm trên đất phát run huyệt động của bộ lạc Mộ Sắc vẫn luôn có người thú canh giữ, ngay từ lúc phát hiện địch liền làm ra báo động. Ma Da bị các người thú quấy rầy sắp nổi giận nghe được báo động thì phản ứng đầu tiên chính là tìm kiếm Lý Mộ Tư, phát hiện Lý Mộ Tư không có ở đây, trái tim hắn liền nhảy loạn thình thịch một hồi, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng hóa thành hình thú từ trong huyệt động bắn nhanh ra ngoài, còn nhảy ở giữa không trung, tầm mắt đảo qua, liền thấy được bóng dáng của Lý Mộ Tư, thậm chí thấy rõ ràng mấy vết máu loang lổ trên người cô, lập tức chạy nhanh màu đỏ y hệt đám lửa theo sát sau lưng hắn, cũng giương cánh đánh tới, hiển nhiên là Hoắc Khắc tộc chim duy nhất trong bộ lạc Mộ Sắc Tật Chuẩn, chính là một loại người thú có tốc độ nhanh nhất trong tộc chim. Mặc kệ là Hoắc Khắc hay là Ma Da, vẫn còn ở nửa đường, đã thấy được ánh mắt mãnh liệt của con Tật Chuẩn kia, cánh đột nhiên thu lại, rống lên một tiếng để thị uy, đã làm tốt tư thế bổ nhào xuống nhiên! Sau một khắc, bóng xám kia chỉ thoáng sửng sốt liền bổ nhào về phía hai người Mễ La!"Rống ——"Các người thú không ngừng lao ra huyệt động cùng nhau trợn tròn hai mắt, phát ra tiếng hô tuyệt vọng mà tức La nghe được âm thanh, đã không kịp quay đầu lại, khóe mắt liền quét qua cái bóng nhào xuống. Hắn bị sợ vô cùng, vào giờ khắc này ngược lại cứng rắn trấn định cũng không biết tại saomột khắc kia lá gan của mình lại lớn thế, có lẽ là do thiên tính của giống đực rốt cuộc chiến thắng sự nhát gan trời sinh của hắn, hắn ngượng ngùng nhếch môi cười với Lý Mộ Tư, thuận tay ném Lý Mộ Tư xuống dưới chân núi ——Lý Mộ Tư chỉ kịp kêu lên một tiếng "Mễ La!" đã lăn bình bịch xuống sườn núi giống như trái hồ của cô bị một tảng đá lớn va vào một phát, một cơn đau nhức kịch liệt đánh tới, nửa đoạn âm thanh còn dư lại nhất thời cũng cắm ở trong cổ họng. Lý Mộ Tư đã không kịp lo lắng, chỉ phản ứng nhanh chóng cuộn người lại, ôm lấy đầu gối giống như đứa bé ở trong tử cung của người mẹ, đầu liều mạng vùi vào bụng, bảo vệ những chỗ hiểm yếu trên cơ thể, chỉ là sự hoảng sợ và lo lắng trong lòng vẫn trùng điệp không đi giống như vết máu rơi lại trên Da vừa chạy như điên vừa nhìn Mễ La một cái, cả người đột nhiên nhào xuống dưới, tứ chi lập tức vững vàng chạm đất, hơi dùng sức, liền đạp cho đất đá lăn loạn, rốt cuộc cứng rắn thay đổi phương hướng, điên cuồng đuổi theo Lý Mộ Tư đang lăn bình bịch xuống La cảm thấy mình chưa từng dũng cảm và trấn định thế này, hắn vứt bỏ Lý Mộ Tư xong lập tức đè thấp thân thể, dồn sức cả người chờ đợi —— nếu như lúc này Lý Mộ Tư có cơ hội quan sát một lát, thì có thể phát hiện, động tác này quá tương tự với thỏ đạp ưng trong thế giới động thật là động vật vô cùng nhỏ yếu, chim ưng trước giờ vốn là thiên địch của họ, nhưng nếu bạn thấy trên đường chim ưng săn thỏ, mà thỏ đột nhiên ngừng lại sau khi chạy như điên, ngàn vạn lần không được cho rằng nó đang nghển cổ đợi giết —— đây là một kích trước khi chết của con thỏ nhỏ yếu, dồn hết lực lượng chạy trốn vào hai đùi sau, đột nhiên đạp vào chim ưng đang bổ nhào xuống, sức lực mãnh liệt, ước chừng có thể đạp cho xương ngực chim ưng gãy lìa, chết đến mức không thể chết thêm. Con thỏ nhỏ yếu này lại có thể sống sót sau cuộc chiến sống vậy có thể thấy được, một yếu một mạnh đấu nhau, không tới cuối cùng, thật ra thì hoàn toàn không thể khẳng định rõ như bề tại Mễ La đang áp dụng chiêu này, một biện pháp khi không còn cách nào —— đánh nhau đến chết. Ai sinh ai chết, tự có trời gì thân là người thú, cái nhìn của Mễ La tất nhiên không sai, con Tật Chuẩn kia đích xác là một con Đọa Lạc Giả, một con Đọa Lạc Giả đã hoàn toàn mất trí chỉ còn lại bản năng hung tàn độc lẽ do sự theo đuổi ăn sâu bén rễ của người thú đối với giống cái, Đọa Lạc Giả luôn không ngừng tập kích giống cái, nhưng bọn họ chỉ còn lại bản năng hung tàn độc ác, phàm là giống cái rơi vào tay Đọa Lạc Giả cuối cùng tất cả đều không ai sống sót, thậm chí có người chết mà tứ chi không trọn vẹn, mặt không còn mới là nguyên nhân các bộ lạc căm hận Đọa Lạc Tật Chuẩn này chính là bị mùi vị chợt nồng lên gấp mấy lần của Lý Mộ Tư hấp dẫn tới, thật may là, loài chim muốn tập kết xuống đất phải thu cánh bớt, hơn nữa do tốc độ cực nhanh, sau khi phát động tập kích, thì muốn chợt thay đổi phương hướng là rất khó, loài chim có tốc độ càng nhanh thì càng khó, cho nên, mặc dù Tật Chuẩn thấy Lý Mộ Tư lăn xuống núi, cũng chỉ có thể phát ra một tiếng hí không cam lòng, hung hăng, chộp tới Mễ La cho hả La chỉ phát hiện một cái bóng vô cùng nhanh chóng bao phủ tới, tim hắn lộp bộp, lập tức chợt co rụt vai lại, móng nhọn của Tật Chuẩn nhất thời xẹt qua bờ vai của hắn, để lại ba rãnh máu thật chết trước mắt, Mễ La lại không thấy đau, tinh thần của hắn đã hoàn toàn tập trung vào hai chân của mình, trong khoảnh khắc Tật Chuẩn bổ nhào xuống, tay hắn đột nhiên khẽ chống trên mặt đất, hai chân đạp thật cao về phía sau, chỉ nghe một tiếng bốp, Tật Chuẩn phát ra một tiếng gào thét cực kỳ thống khổ, thân thể to lớn đã ngã qua bên tàn ảnh màu gỉ sét xẹt qua mang theo tiếng gió bén nhọn, cả người Mễ La như nhũn ra té xuống đất, vội vã ngẩng đầu nhìn chân của mình, chỉ thấy cái đuôi bò cạp thật dài sáng bóng như kim loại hung hăng ghim vào đầu Tật Chuẩn, sau đó cực kỳ tức giận xé ra sau, bóng xám khổng lồ của Tật Chuẩn liền bị quẳng mạnh lên trên mặt đất, óc văng khắp người Mễ La đột nhiên rét run, không tự chủ được co rút thành một cục, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Ốc Mỗ mặt mày méo mó đi từng bước từng bước về phía hắn, cái đuôi bò cạp thật dài, màu gỉ sét không ngừng lắc lư sau lưng hắn, máu và thịt vụn của Tật Chuẩn dính ở trên bị vẩy khắp nơi. Cuối đuôi bò cạp của hắn còn lấp lánh ánh lạnh, phía trên còn dính một giọt nọc độc, kinh khủng như mặt của Ốc Mỗ."Cậu lừa tôi! Cậu cư nhiên gạt tôi!" Ốc Mỗ nhảy đến trước mặt hắn, cơ hồ dẫm lên đầu của hắn, cúi người rống giận với hắn, hàm răng sắc bén trong miệng thiếu chút nữa đụng phải mặt của Mỗ tức giận nhấc lên Mễ La lúc nãy còn dũng cảm mà giờ đang cuộn người run rẩy, nhấc tới trước mắt, trong hai mắt cơ hồ phun ra lửa. Vô cùng tức giận, hắn đã không bảo trì được hình người, hóa nửa thú thì cái đuôi bò cạp dài chừng bốn năm mét sau lưng liền điên cuồng múa may, vỗ bành bạch vào trên đất, đập mấy tảng đá nát bấy, lăn lộc cộc xuống chân Mộ Tư lăn đến đầu choáng não đau, tốc độ càng ngày càng nhanh, trên người cũng càng ngày càng bị thương nhiều hơn, thật may là còn nhớ bảo vệ đầu. Nhưng cái tư thế này của cô mặc dù an toàn, nhưng lại khiến cô cuộn thành hình cầu, càng lăn càng vốn bị Mễ La đẩy một cái xuống chân núi, nên nhanh hơn động tác Ma Da xoay mình, thêm với Ma Da vốn cách cô khá xa, lại còn xoay chuyển giữa đường, nên cô vừa tăng tốc lên, Ma Da mặc dù càng đuổi càng gần, nhưng vẫn không đuổi thấy Lý Mộ Tư sắp rơi vào trong nước, nghĩ đến vô số cá ăn thịt chỉ cần đuổi theo cô là có thể ăn cô sạch sẽ, trong con mắt màu vàng óng của Ma Da nháy mắt tràn đầy máu, biến thành hoàn toàn đỏ Mộ Tư hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề cá ăn thịt, cho đến khi rào một tiếng rơi vào trong nước, cái đầu bị rơi hỗn loạn mới hơi tỉnh táo một rơi lệ đầy mặt nghĩ thầm sao từ khi mình xuyên qua cứ mãi xung khắc với nước thế!Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mình bởi vì xung lượng mà chìm xuống khoảng 20m, liền không dám khinh thường, lập tức giản ra tay chân chuẩn bị bơi lên trên. Không ngờ mới vừa quẫy hai cái, cây cỏ nước bị cô đạp trúng kia dạt ra, liền thấy cá ăn thịt thành quần kết đội lộ ra hàm răng dữ tợn bơi về phía cô như ong vỡ tổ, trong nháy mắt bên tai cơ hồ vang đầy mấy âm thanh kẹp lại cạch cạch cạch của Lý Mộ Tư liền lạnh đi, hàm răng không ngừng run lạc đến thế giới lạ này hơn một tháng, lần đầu tiên cô bị sợ hãi vô ngần bao phủ, cả từng dòng kinh nguyệt lan tỏa trong nước cũng không có chú ý đến, cơ hồ là đang chờ chỉ trong nháy mắt, trong lòng của cô lại toát ra dũng khí vô biên không được! Tuyệt đối! Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết! Anh ấy. . . Sẽ đến cứu mình!Cô đọc hai lần ở trong lòng, lập tức liền tràn đầy lực lượng. Mắt thấy từng nhóm cá ăn thịt tràn đầy nhào tới như núi Thái Sơn đè xuống, cô cũng không dám nổi lên nữa, hai chân đạp một cái, nín thở một cái liền quay người lẻn xuống nước lúc quay người lại, cô nghe được một thanh âm nhảy tõm vào nước ở sau lưng, khóe miệng lập tức nhếch lên —— cô biết! Cô biết! Anh ấy. . . . Nhất định sẽ tới!Lý Mộ Tư là cao thủ nghiệp dư lặn nước, nhưng vô luận như thế nào, cô vẫn là loài sống trên đất bằng, tuyệt đối không thể nào nhanh bằng cá ăn mới vừa lặn chỉ vài mét, trên đùi luền chợt đau nhói, đã bị một con cá ăn thịt cắn một cái, xé đi miếng thịt mắt của Lý Mộ Tư toát ra, nhưng vẫn cắn răng, đột nhiên cong chân lại, thân thể lập tức cực kỳ linh xảo thay đổi phương hướng, khó khăn tránh thoát lần tập kích thứ hai của đám cá ăn thịt hung mãnh. Nhưng, chỉ nháy mắt, cá ăn thịt từ bốn phương tám hướng cũng đã vây quanh rồi. . . . . .Trong lòng Lý Mộ Tư đột nhiên toát ra ý nghĩ này, nhưng không biết vì sao, cô không hề sợ chớp nhoáng này cô suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới người mẹ mỹ nhân quanh năm suốt tháng đều không muốn ở nhà của mình, nhớ tới cô từ nhỏ đến lớn thường đi theo mẹ mỹ nhân chụp phong cảnh các nơi trên thế giới, nhưng nghĩ đến nhiều hơn, lại là hơn một tháng ngắn ngủn khi đi tới nơi này cái thế Lạc Nhĩ sáng sủa, có Tát Tư giống anh hai, có có các người thú thô lỗ lại thẳng thắn, còn có. . . . Còn có Ma Da luôn thích nghiêm mặt lại dịu dàng săn sóc. . . .Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng kỳ thật cũng chỉ là chốc cô không cách nào phản kháng chỉ có thể đợi bị một đám cá ăn thịt xé xác ăn, thì âm thanh nước chảy sau lưng chợt khác thường, Lý Mộ Tư không kịp quay đầu nhìn lại, liền bị một thứ mềm mại nhớp nhúa bao vây trên dưới cả người Mộ Tư ngây người chốc lát, đột nhiên nhận ra. . . Là hắn! Là con bạch tuộc! Chính là người thú đó!Phần lưng Bảo La màu đen, nhìn từ trên xuống dưới chính là màu sắc tự vệ thiên nhiên, nhưng bụng của hắn lại là màu gần như trong Mộ Tư bị hắn vô số chi thịt bao vây ở trong, còn có thể xuyên thấu qua màu thịt gần trong suốt mơ mơ hồ hồ thấy bên ngoài, thấy những con cá miệng to như chậu máu lao tới cắn cô đang cắn cạch cạch vào những cái chi to lớn của bạch tuộc, mà cô. . . . thì không bị thương chút nào.
Vừa nghĩ tới mỹ nam lạnh lùng trước mắt này thực tế là một con chó Samoyed vô cùng lớn, cả người Lý Mộ Tư run lên, lông cả người đều bị dựng lên giống như đang nhảy bài nobody, trong nháy mắt, cô bộc phát —— nhân thú cái gì, quá nặng miệng!Mà phụ nữ bộc phát thường rất kinh khủng, bạn xem, cả Khổng Tử một người đàn ông nổi tiếng trong và ngoài nước cũng lưu luyến lệ rơi đầy mặt ngửa mặt lên trời rống to "Cũng chỉ có cô gái và tiểu nhân là khó nuôi!" Có thể thấy được phụ nữ đã tạo ra vết thương nghiêm trọng cỡ nào trong lòng đàn ông —— trước mắt, Lý Mộ Tư chính là một người khó đạp một cước lên người đàn ông cao lớn đang vặn eo chạy nhanh đến - Tư Nạp Khắc, lại đạp một cước lên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông tóc bạch kim mắt vàng đang cúi thấp người chuẩn bị gặm cái nữa, Lý Mộ Tư gầm thét đuổi hai người đàn ông chỉ nhìn mặt thì không tin là họ sẽ làm ra hành vi như thế ra khỏi căn phòng, mặc dù đuổi ra xong cô mới phát hiện, nơi này căn bản không phải ổ của cô ha ha. . . . .Nghĩ đến gương mặt đẹp trai của Ma Da bị chân của cô đạp bẹp, Lý Mộ Tư hết lúng túng thì chợt cảm thấy mở mày mở mặt, nhất thời eo không nhức chân không đau, đi bộ cũng có sức hơn —— quả nhiên, mỗi người đều có một tâm trạng muốn phá hoại! Tiên sinh Lỗ Tấn nói, bi kịch chính là phá hư chuyện hoặc vật tốt đẹp cho người ta xem, nhưng tiên sinh Lỗ Tấn khẳng định không gờ, "Bi kịch" cũng có thể sinh ra tâm trạng tốt!Lý Mộ Tư đi chân trần dẫm trên đất, sau khi tu hú chiếm tổ chim khách, rốt cuộc hấttóc, tâm tình vui cửa, một nhóm người bị đuổi ra ngoài cùng nhau nhìn chằm chằm dấu chân đen trên mặt Ma Da, rồi cùng nhau che miệng cười trộm, ngay cả Tư Nạp Khắc cũng không ngoại lệ —— há há, mặc dù hắn cũng bị giẫm, nhưng mà, hắn bị giẫm trên lồng ngực đó! Hé ~Lại nói, ngay cả chân của Mộ Tư cũng rất mềm, thật là. . . . Thật là thật là đáng yêu! Giãy dụa thẹn thùng ~ hôm nay hắn không tắm đâu~Ma Da lạnh nhạt xoa xoa mặt trong ánh mắt của mọi người, rồi lạnh nhạt xoay người đi, bỏ lại một câu "Phí Lặc, hôm nay anh mang Lạc Nhĩ tới chỗ của anh ở đi."Lạc Nhĩ sững sờ lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện. . . . Wey wey Wey! Lý Mộ Tư em cút ra đây cho tôi! Nơi này là nhà của tôi! Tôi!Phí Lặc cũng mặc kệ nhiều, liên tục không ngừng gật đầu, trên gương mặt thật thà lộ ra nụ cười thật tươi, ôm hông Lạc Nhĩ gánh lên đầu vai rồi sải bước đi ra Nhĩ ngẩn ra xong thì phục hồi tinh thần lại, vặn chặt lỗ tai Phí Lặc rồi theo thói quen bắt đầu gầm thét "Khốn kiếp! Đừng cho rằng em không biết trong óc anh nghĩ cái gì! Dám làm loạn em sẽ cắt anh! Cắt anh!"Bước chân của Phí Lặc rối loạn, thân thể cường tráng lắc lắc, Ma Da lạnh nhạt tăng thêm một câu "Đừng lo lắng, anh ấy sẽ không làm thế, anh ấy rất hài lòng về năng lực X của anh, tôi thường nghe anh ấy nói mớ ở phòng bên."Trên đời này không có người đàn ông nào không thích nghe lời tán dương thế này! Phí Lặc lập tức hưng phấn vỗ lên mông Lạc Nhĩ một cái, chát một tiếng, trong cổ họng phát ra những âm thân grừ... ừ... ừ của dã thú, vừa nghe cũng biết hắn vui Nhĩ ". . . . . ." Chốc lát sau, da mặt siêu dày cũng đỏ lên, giương nanh múa vuốt với Ma Da ở xa xa "Tiểu tử khốn khiếp! Em xong đời! Anh cho em biết, em thật xong đời —— —— ——"Bên trong nhà, Lý Mộ Tư vừa nằm ngay đơ ở trên đệm da thú vừa hồi tưởng toàn bộ tin tức lấy được từ khi tới thế giới không có hạn cuối này, sau đó phát hiện. . . . Thật ra thì rất nhiều chỗ cũng đã để lộ ra không ít tin tức, chỉ là cô chưa từng suy nghĩ nhiều duy theo quán tính hại chết người!Tỷ như giống cái giống cái mà bọn Lạc Nhĩ nói, mặc dù rất hi vọng không phải như cô nghĩ, nhưng hi vọng này hiển nhiên đã vô cùng người đàn ông có hình thể bình thường cao 1m7 đến 1m8 có lẽ chính là đám giống cái gặp quỷ đó rồi, khó trách luôn nói những lời xấu hổ ở trước mặt cô —— chẳng lẽ họ xem cô là bạn tốt sao? Nhưng cô không muốn chia sẻ cảm nhận khi có kinh nguyệt hoặc là những lời mơ mộng như "Ai yêu cơ ngực minh tinh XX xem ra rất hấp dẫn, thật là muốn sờ một cái" với một đám đàn ông! Lệ ~Kéo chăn trùm đầu!Xin cho cô cất giữ sự hồn nhiên cuối cùng trong thế giới đầy đàn ông này đi!Lại nghĩ đến những người đàn ông trên dưới có hai cái lỗ, Lý Mộ Tư càng thêm không nhịn được sắc mặt trắng bệch —— chẳng lẽ cái động phía dưới không chỉ chịu trách nhiệm tiết dịch mà còn phải chịu trách nhiệm sinh em bé sao? Này này! Như vậy không quá nặng miệng sao? Châm chọc quá! Cả "nơi ngồi chồm hổm" cũng có thể..., sao mộc có kiểu nặng miệng này tồn tại không?Quả nhiên, chuyện này thật giống như một cảnh sát, đến lúc cuối cùng mới xuất hiện. Lý Mộ Tư bị buộc lạnh nhạt phần những người đàn ông cao lớn kia, bây giờ suy nghĩ một chốc, thật ra thì hô có rất nhiều điểm khác với giống cái. Tỷ như trên người của bọn họ đều có một số hoa văn kỳ quái, trước kia Lý Mộ Tư cho rằng họ xâm hình, tựa như những người da đỏ hay la "ô ô" ở Bắc Mỹ, không phải đều thích bôi loạn vẽ loạn ở trên người sao? Nhưng bây giờ cô phát hiện, đây chính là ấn ký để lại từ hình thú của như Tư Nạp Khắc, hình thú của hắn là rắn xanh lớn, dù biến thành người, trên mặt, trên ngực, trên cánh tay đều vẫn còn một vài hoa văn hình thoi màu xanh nhạt, giống như vảy rắn hình thú của phần Ma Da. . . . Được rồi, cô thừa nhận hắn thật sự không cùng một kiểu với chó Samoyed, chỗ giống duy nhất là bộ lông dài trắng như tuyết trên lưng. Hình thú của hắn rõ ràng càng thêm khôi ngô uy phong lẫm lẫm, vô luận là lực lượng hay là tốc độ, cũng không phải chó thường có thể sánh ngang, huống chi, hắn thậm chí còn có một vài đặc điểm mà động vật họ mèo mới có đồng tử mắt của hắn sẽ co lại dựng thẳng lên khi tức giận giống như loài mèo, móng vuốt sắc bén trên chân có thể thu vào cơ thể chỉ chừa lại phần nữa, xương cốt của hắn càng to lớn hơn, năm móng có thể mở ra một cách linh hoạt, có lẽ là một loại mãnh thú thích hợp sinh tồn trong đất tuyết hoặc đất cát. Theo màu lông của hắn để xem, thì chắc là đất tuyết, không biết vì sao lại xuất hiện trong rừng khi hắn biến thành hình người thì hai cái lỗ tai giấu trong mái tóc tuyết trắng cũng khác con người, chẳng những có thể đủ linh hoạt biến hướng, uốn cong, còn nhọn, gần như ở hình tam giác —— cô. . . . Cô mới không nói người đó khiến cô nghĩ tới đại nhân đâu Sesshomaru! Đại nhân Sesshomaru đẹp trai nhất, không có chút quan hệ nào với tên ghê tởm này! Lăn lộn ~Lý Mộ Tư chiếm đoạt phòng ốc của Lạc Nhĩ cùng Ma Da xong thì thỉnh thoảng chán chường thỉnh thoảng hưng phấn, vẫn mè nheo cho tới trưa, cuối cùng mới quyết định, tìm đường về nhà trước, nên tận lực đàng hoàng một chút mới tốt, ngộ nhỡ những dã thú này biết cô hoàn toàn khác bọn họ, đột nhiên trở mặt, cô cũng không dám nói mình có thể sống trong thế giới không có hạn cuối mà cả thú nhân cũng cảm thấy gian nan không, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, cô phải ngụy trang thành một giống cái bình thường, 34C cái gì, đó chỉ là mây trôi, mây trôi thôi!Về phần không có tiểu JJ. . . . . Hừm, đối với một con thụ. . . . A không, một con giống cái mà nói, cái đó. . . . chắc là. . . . Không quan trọng. . . . Chứ? Chỉ. . . . Chỉ cần có cúc hoa hậu môn, vậy không phải là một con thụ rồi sao! Cô chẳng những có cúc hoa, cô còn có cả nhụy hoa đấy, thẹn thùng ~Lý Mộ Tư nắm quyền, sau khi khích lệ 1+1 lần nữa lại có dũng khí chạy như bay về phía trời chiều, vì vậy kéo cửa ra, sau đó, chỉ trong nháy mắt, cô liền bị chôn ở phía người Lý Mộ Tư dính đầy máu, tổng kết một quy luật ở thế giới lạ này lần nữa —— nơi này không thích tặng hoa, thích tặng con mồi! Còn là con mồi máu dầm dề!Cô có nên cảm ơn sự hào phóng nhiệt tình của đám đàn ông này không? Có lẽ cô không cần lo lắng cho lương thực của một đoạn thời gian sau này Mộ Tư bình tĩnh bò ra ngoài từ trong đống con mồi, phát hiện mình quả nhiên. . . Còn có điều phải học !
Ưng đen ba móng, là một loại ác điểu to lớn, móng nhọn, mỏ cong, lông vũ sắc bén như đao, ưng đen ba móng trưởng thành sải cánh ra dài hơn mười mét. Kinh khủng hơn chính là, phía dưới cánh của nó còn có hai cái trảo ưng, dị dạng giắt dưới hai cánh, khiến người ta khó mà phòng dữ uy mãnh như vậy, các người thú cũng không phải đánh không lại, nhưng khiến người ta sợ hãi chính là, loại ưng đen này là động vật sống chung, lúc săn đuổi luôn kết đội với đen ba móng có móng như sắt, mặt ngoài có một tầng vảy nhỏ cứng rắn, điều này khiến chúng đối mặt loài cá hung tàn như cá ăn thịt cũng không sợ hãi chút thấy đội ưng đen ba móng quanh quẩn ở trên trời, che khuất bầu trời, trên mặt nước trừ từng đợt ánh sáng đung đưa thì không thấy được thứ gì khác. Tình cảnh như thế, dù là săn đuổi còn chưa bắt đầu, loài cá trong nước cũng đã nhận ra nguy hiểm, mặt nước những ngày qua vẫn sôi trào cũng dần dần an tĩnh được bao lâu, có một con ưng đen ba móng hình như nhịn không được, rốt cuộc thét một tiếng lao xuống mặt nước, mấy cái móng lóe sáng sắc nét gọn gàng thăm dò vào đáy nước, mặt nước nhất thời sôi trào, mấy con cá ăn thịt hung dữ lại nhe hàm răng trắng nhảy ra khỏi mặt nước, những tiếng kẹp lại rắc rắc rắc rắc làm cho lòng người kinh sợ vang lên, bọn chúng liên tục công kích con ưng đen phá vỡ sự yên tĩnh của chúng. Ưng đen ba móng cũng vỗ cánh hai cái, luồng gió mạnh phất qua mặt nước làm sóng to nổi cả chỉ xảy ra trong chốc lát, lúc này, vô số cá ăn thịt đang nhảy về phía nó, đảo mắt cũng đã rơi xuống nước, phát ra âm thanh tõm tõm liên tục, con ưng đen thì hả hê thét một tiếng, móng vuốt đang quắp vài con cá ăn thịt còn đang liều mạng đong đưa, kèm theo một chút dây leo quả thai, bay thẳng lên này giống như thổi còi chiến đấu, những con ưng đen trên bầu trời rối rít kêu to đánh tới mặt thể của chúng quá lớn, hiển nhiên không có cách nào đồng thời nhào ra, vì vậy, giữa bầy ưng trên không trung liền xuất hiện một màn kỳ lạ, chỉ thấy từng đám ưng đen tự động xếp thành vài chuỗi, nhào vào nước rào rào cứ như bỏ sủi cảo vào nồi, lại nhô lên từng chuỗi, bay khỏi mặt nước, tạo thành mấy hình chữ V màu đen khổng lồ trên mặt cá ăn thịt chính là cá ăn thịt, hung tàn vô cùng, dù đối diện với giống loài có thể giết chúng thì chúng cũng không chịu thua, mặc dù ưng đen ba móng liên kết thành chuỗi nhào vào nước, làm ra tiếng nước chảy khổng lồ, bọn chúng cũng không hề tránh né, ngược lại đuổi theo bọt nước đồng loạt xông lên, vừa bổ nhà vừa nhảy vừa vậy, có một số con ưng đen ba móng cũng bị cá ăn thịt cắn giết, có con bị cắn vào bụng, máu thịt mơ hồ, đau nên bay lên, cũng có con bị cắn đứt cổ họng rồi nhanh chóng kéo vào trong nước xé xác ăn hết, máu rất nhanh tràn ngập mặt nước. . . .Trong động, Tát Tư phân tích nói "Cá ăn thịt có rất ít thiên địch, ưng đen ba móng coi là một, bởi vì chỉ có dạ dày và mỏ cứng cỏi của ưng đen ba móng mới có thể tiêu diệt cá ăn thịt toàn là xương. Mùa này cũng là mùa ưng đen ba móng sinh sản, bọn chúng tới lùng giết cá ăn thịt cũng khọng lạ, kỳ quái là, thú càng dữ càng có quan niệm địa bàn, trước đó vài ngày không thấy chung quanh đây có ưng đen ba móng xuất hiện, vậy tại sao hôm nay lại đột nhiên nhô ra nhiều thế?"Người thú khác vẫn còn hai mặt nhìn nhau vò đầu bứt tai, Ma Da đã trầm ngâm nói "Ý của anh là, mấy con ưng đen ba móng này là bị thiên địch hung mãnh hơn đuổi khỏi nơi ở của chúng?"Tát Tư hơi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cười khổ gật đầu một cái "Tôi nghĩ như vậy, mặc dù đây thật không phải là tin tức tốt."Hắn vừa nghiêng đầu, liền thấy Lý Mộ Tư bên cạnh sùng bái nhìn hắn, không khỏi bật cười, thuận tay vuốt vuốt đầu Lý Mộ Tư, nháy mắt nói với cô "Trong bộ lạc anh sanh ra, cha của anh là một thầy tế vĩ đại, cho nên anh mới có nhiều kiến thức." Trên mặt hắn rõ ràng hiện ra vẻ tự Mộ Tư bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, nhưng việc này hoàn toàn không trở ngại sự bội phục cực độ mà cô dành cho Tát Tư —— tuy rằng bởi vì điều kiện, càng lạc hậu, thì kiến thức càng bị nắm giữ trong tay số ít giai cấp đặc quyền. Nhưng, có hoàn cảnh học tập và có kiến thức uyên bác hoàn toàn là hai việc khác nhau! Mấy tên công tử nhà giàu đời thứ hai đều là kẻ phá của! Chỉ giàu ba đời cũng chính là thế đó!Ma Da bên cạnh đã dứt khoát quyết định trong lúc hai người trò chuyện, nói "Thu dọn đồ đạc, chúng ta rời khỏi sơn động này."Lạc Nhĩ kinh hãi "Trời! Vậy chúng ta đi đâu?"Ma Da nói "Trở về bộ lạc của chúng ta."Hắn hiển nhiên đã nghĩ xong lý do, mà việc đại diện tộc trưởng cả mùa mưa cũng khiến hắn có tự tin hơn, lúc này đã không còn sầu lo như lúc đầu di chuyển, chỉ cứng cõi nói "Mùa mưa sẽ mau chóng kết thúc, chờ nước hoàn toàn rút đi, thú dữ đói bụng cả mùa mưa sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó, ưng đen ba móng như hôm nay tính gì? Nói không chừng còn gặp phải rồng Khoa Mạc Đa!"Mấy con giống cái kinh hô một tiếng, hiển nhiên rất là sợ hãi rồng Khoa Mạc Đa - loài thú dữ mạnh Da nhẹ nhàng vặn đầu ngón tay, hiển nhiên đang suy tư "Chúng ta xuất phát dọc theo dãy núi phía ngoài về bộ lạc, chờ nước lũ thối lui, liền trực tiếp đi về bộ lạc, mặc dù vòng đường, nhưng, thú dữ mạnh mẽ vẫn còn ở sâu trong núi, lúc nước lũ rút đi thì bình nguyên sẽ hoang vu, nói không chừng sẽ gặp ít nguy hiểm hơn."Tát Tư nghe Ma Da nói, chuyển mắt suy nghĩ, đưa mắt nhìn chốc lát trong ánh sáng mờ mờ của hoa lồng đèn, cuối cùng nói "Tôi đồng ý. Bọn ưng đen ba móng này số lượng quá nhiều, tối thiểu hơn 300 con, vì ưng đực và ưng cái không thể nào đồng thời rời khỏi sào huyệt ấp trứng, nên số lượng thật phải nhiều hơn nữa. Số lượng nhiều như vậy, không có bất kỳ một bộ lạc nào có thể ngăn cản, dù là bộ lạc lớn cũng thế."Một bộ lạc, có thể có hơn trăm người thú đã là bộ lạc lớn, nhưng so sánh với sáu bảy trăm con ưng đen ba móng thì vẫn không đáng nhắc tới, huống chi, ngoài những người thú chiến lực mạnh mẽ, thì còn có những giống cái yếu ớt Tư nhẹ nhàng thở dài một tiếng ở trong lòng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật không có bất kỳ giống cái nào có thể thoát khỏi sự bảo vệ của giống đực, đơn độc sống sót trên thế giới nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Ân Lợi Nhĩ, sau đó lập tức cảm thấy tay mình bị người ta người thú ở sau lưng liếc nhìn lập tức cố ý phát ra các loại âm thanh quấy rầy "Khụ khụ!" "Ừ!" "Hừ hừ!", Tát Tư nghe được cũng không nhịn được xoay đầu đi buồn cười .Nắm hai cái, phát hiện không gặp phải phản kháng, Ân Lợi Nhĩ luôn bình tĩnh cũng lập tức toét miệng cười, cũng liền rộng lượng có tai như điếc với mấy âm thanh quấy rầy Nhĩ không giải thích được nhìn chòng chọc mấy người thú mấy lần, cuối cùng lầm bầm "Cả Tát Tư cũng nói có thể, vậy cứ như vậy đi, tôi cũng không có ý kiến."Mấy giống cái lần lượt đồng ý, Lý Mộ Tư am hiểu sâu "Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng", vì mình là người ngoại quốc vẫn chưa hiểu rõ về thế giới này, nên cô giữ vững trầm mặc. Mà các người thú, vừa thấy giống cái đồng ý hết, lập tức gật đầu không ngừng, hoàn toàn bị người nắm mũi dẫn Mộ Tư che mặt nghiêng đầu những người này, bảo họ đánh nhau thì tạm được, bảo họ suy tư nghiêm túc vấn đề như vậy, thì. . . . Coi như Da lập tức quyết định "Trước giữ yên lặng, chờ ưng đen ba móng tản ra chúng ta liền rời đi."Lúc hắn nói đến mấy chữ "Giữ yên lặng", hung hăng trợn mắt nhìn mấy người thú quấy rối, mấy người thú nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, không thấy hắn đáp lại, lập tức ngượng ngùng ngồi Mộ Tư đột nhiên nghĩ đến Bảo La, nghiêng đầu ân cần nói "Anh vài ngày phải tắm một lần, đi đường núi theo chúng tôi được chứ?"Bảo La dĩ nhiên không muốn một mình mình liên lụy mọi người, nhưng sự quan tâm của Lý Mộ Tư hiển nhiên khiến hắn hưng phấn, không ngừng lắc đầu "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."Ma Da liếc hắn một cái, nói "Cậu ta cách mỗi ba bốn ngày mới cần tắm một lần, nếu thật hết chút, kéo dài một chút, năm sáu ngày cũng có thể. Hơn nữa chúng ta chỉ đi về phía trước dọc theo dãy núi, xuống núi là có thể tìm được nước, sẽ không có chuyện gì."Tư Nạp Khắc thấy Lý Mộ Tư quan tâm con thú chi mềm nhiều chân kia, lại không để ý hắn, trong lòng lập tức chua chát kể từ lúc con thú chi mềm nhiều chân này gia nhập bộ lạc, địa vị của hắn trong lòng Mộ Tư lại rớt xuống ngàn trượng rồi. Hừ!Hắn nghiêng đầu, hừ hừ hai tiếng, tràn đầy muốn biểu hiện nói "Tôi ra cửa động quan sát, ưng đen ba móng đi tôi sẽ gọi mọi người."Ma Da quỷ dị liếc hắn một cái "Coi chừng một chút." Thấy hắn đi xa, mới đột nhiên tiến tới bên tai Lý Mộ Tư, nhỏ giọng nói "Làm một con rắn, cư nhiên chủ động đi tiếp xúc ưng, việc này rất hiếm thấy."Lý Mộ Tư nghĩ một chút liền hiểu, nhất thời bật cười hì hì "Sao anh không cản anh ta? Sẽ không có nguy hiểm chứ?"Ma Da lắc đầu, thấy mấy con người thú hả hê cười xấu xa, lén lén lút lút đi theo, cũng không ngăn cản, chỉ lộ vẻ rất có nội hàm, nói "Người thú dù sao cũng khác thú nguyên sinh, chủ yếu vẫn là nguyên nhân trên tâm lý, để cho hắn vượt qua cũng tốt."Quả nhiên, trong chốc lát liền có người thú lại lén lén lút lút lần mò trở lại, nín cười nói "Tiểu tử kia đang phát run ở cửa động!"Huyệt động ngay từ lúc xảy ra nguy hiểm liền được bọn họ dùng hai tảng đá lớn che lại, chỉ cần ưng đen ba móng không có lại gần, núp ở tảng đá lớn phía sau cũng sẽ không gặp nguy hiểm quá ưng bên ngoài dần nhỏ đi, không khí khẩn trương trong huyệt động cũng dần dần bình phục xuống theo mấy người thú không có tim không có phổi. Lý Mộ Tư rõ ràng nghe được, bên tai đồng thời vang lên mấy tiếng thở phào nhẹ nhàng, Lý Mộ Tư quét mắt nhìn chung quanh, phát hiện đều là mấy giống cái, còn có Tộc cô nhìn thấy nhất thời đều lộ ra vẻ mặt xin không biết có phải là chợt buông lỏng hay không, Lạc Nhĩ mới vừa nhổm dậy chuẩn bị đứng lên, chợt ngã lộn nhào xuống đất, cũng may Phí Lặc đang ở bên cạnh hắn coi chừng, vươn tay ôm hắn về trong huyệt động lập tức ồn ào "Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra?"Trừ ra Lạc Nhĩ, chỉ có Tát Tư hiểu y thuật, hắn tiến tới, chẳng được bao lâu, cũng có chút kinh ngạc nói "Lạc Nhĩ hắn. . . . Mang thai?""Ồ! ! !"Trong huyệt động nhất thời vang lên cùng một âm thanh "Mang thai? Nhanh như vậy? Lợi hại như vậy?"Gương mặt lo lắng của Phí Lặc nhất thời đổi thành khuôn mặt vui sướng, lôi kéo Tát Tư liên tiếp hỏi "Thật? Thật thật thật?"Tát Tư hiển nhiên hiểu tâm tình của hắn, mỗi khi bị hỏi một câu cũng nặng nề gật đầu một cái, Phí Lặc nhất thời há miệng, sắp phát ra tiếng hô hưng phấn, thì các người thú đồng loạt nhào lên, hung hăng đè hắn ở phía dưới, một hồi quyền đấm cước đá, trong miệng lại giả vờ kêu "Ai nha, tên khốn kiếp này, nhỏ giọng một chút! Đừng khiến đám ưng đen ba móng chú ý!"Phí Lặc ưmh ưmh kêu thảm, hoàn toàn lọt vào biển lớn mênh mông, không cách nào phản Tư ở bên cạnh nhìn nhìn cười híp mắt, sau khi nói ra kết quả liền vô cùng bén nhạy vọt qua bên cạnh, hiển nhiên sớm đoán được tình huống nửa ngày, mới thấy cái tay bị đặt phía dưới cùng run rẩy nâng lên, không cách nào phản kháng, chỉ có thể hung hăng, cực kỳ không cam lòng giơ lên một ngón giữa tráng Mộ Tư lập tức che miệng, không đánh đã khai liên tiếp lui về phía sau "Má nó! Không liên quan đến tôi, động tác này không phải là tôi dạy!"Ma Da không có gia nhập vòng chiến nhìn chằm chằm cô, chậm rãi lặp lại một lần nữa "Má nó?"Lý Mộ Tư lệ rơi đầy mặt "Được rồi. . . . . Động tác kia, là em làm. Nhưng mà, là hắn không giữ mình trong sạch, không có yêu cầu nghiêm khắc mình!"Ma Da không thèm quan tâm đến lý lẽ của cô, lôi kéo Tát Tư, sử dụng ánh mắt nhìn về phía bụng của Lý Mộ Tư, hi vọng Tát Tư cũng có thể giúp kiểm tra một chút. Cuối cùng, hắn cực kỳ ghen tỵ liếc Phí Lặc bị đè ở dưới chỉ lộ ra cái chân —— thật ra thì, hắn tình nguyện bị đè. . .
khi phụ nữ xuyên đến thế giới thú nam